Đĩ Nghiện Code Thuật Vấn Đáp cách xây dựng một website hàng triệu người dùng P1. Cave: Chào anh Nghiện đã lâu không gặp, em có chuyện này muốn kể với anh. Nghiện: Chào em lâu rồi không gặp em kể đi để anh còn trình bày. Cave: Chả là dạo này em tập tành làm lập trình viên Công viên quốc gia Cave Hill được đặt tên từ năm hang động, trước đó là những mỏ khai thác kim loại, nằm ở ngọn đồi phía đông bắc thành phố Belfast. Ngọn đồi ban đầu được gọi là Ben Madigan, vào thế kỷ 9 dưới triều vua Ulster, Matudhain. Trên đỉnh là một "quả Cốt truyện kể về hai anh em Tanner (Ben Foster) và Toby Howard (Chris Pine) phát hiện có mỏ dầu trên mảnh đất hương hỏa sắp bị ngân hàng tịch thu. Để có tiền nuôi trang trại, họ bất đắc dĩ phải lập kế hoạch cướp ngân hàng khắp bang Texas. Cả hai liên tục thay đổi mục tiêu, chỉ cướp số tiền rất nhỏ tại mỗi điểm nhằm tránh bị FBI truy nã. Thằng anh không cho mượn tiền cậu em uất ức đè ngửa chị dâu ra nện Qi Xiaolian, bọc em chồng bởi tình bạn, đương nhiên chỉ có mình chị dâu mới biết được chuyện tình lãng mạn của em chồng, ba mẹ em chồng cũng nhanh chóng nhận thấy những lúc em chồng lơ đãng, xem phim Suốt 2 3 ngày tôi và ông Cường không nói chuyện, tôi kể với vợ sự việc và tưởng ông giận tôi nên tôi bảo vợ tôi vào hỏi thăm tình hình. Tôi thầm nghĩ để vợ mình làm cave cho ông địt. nó hớn hở khi tôi không la mắng nó, nó xin lỗi rối rít vì nghe mấy đứa Làm đến bao giờ thì nghỉ? Em thấy rất buồn cười với các bài báo phóng sự điều tra của các phóng tinh viên khi mà lần đầu tiên gặp các cô gái dịch vụ đã được nghe hết câu chuyện đời đẫm nước mắt của các cô, kiểu báo vậy phổ biến đến mức nhiều bác thuộc lòng câu thần chú "không nghe cave kể 2MBuxHb. Chapter 15 Phim con lợn Tôi gặp lại Ngọc vào một buổi tối cuối tuần, set kèo đêm và không thông qua má mì. Một phần vì tôi muốn em có thể cầm hết số tiền đi khách, không phải cắt phế lại cho thằng bánh nữa, mà quan trọng hơn là, tôi cực kỳ ghét cái kiểu nhắn tin teencode của nó. Lúc nào cũng ak, hjhj, vag, …. Hjhj cái thằng bố mày! Hihi. Thỉnh thoảng lên Zalo đong đưa rau cỏ mà thấy đứa nào chữ nghĩa loằng ngoằng không dịch được là tôi cho next luôn, éo muốn nói thêm câu nào nữa. Tôi không còn quá để tâm đến chuyện xăm trổ hay làm tóc xoăn nhuộm vàng hay mặc áo hai dây của em Ngọc. Suy cho cùng, khi em trần truồng lòa lồ đừng trước mặt tôi, thứ mà tôi để ý đến đầu tiên và nhiều nhất là bộ vi-ô-lông. Nó cứ dài, rậm, xồm xoàm là tôi kết. Nó cứ bị tỉa bớt hoặc cạo đi nhắn thín là tôi dỗi ra mặt. Còn mấy cái hình xăm, hôm đầu thì cũng tò mò thật đấy, sau rồi cũng chán. Kệ mẹ. Thích là hoa hoét, hổ báo cáo chồn, Hận kẻ bạc tình hay Đảng CSVN quang vinh muôn năm bla bla… gì gì đi nữa thì cũng chẳng quan tâm. Ngay cả con phượng to bằng nửa lưng của Thúy Anh, đến bây giờ hỏi tôi nó màu gì, chắc tôi cũng đoán bừa. Đúng 10h, Ngọc gõ cửa vào. Tôi thấy em nó còn xách theo ba cái đồ lăng nhăng gì nữa, bỏ vào góc phòng dưới chân giường, mắt nhìn tôi, híp híp lại, môi thì chúm chím kiểu hôn gió. – Chào Người Đẹp! – Người Đẹp chào Ngọc Nhi Kể từ khi tôi không gọi em ý là em yêu, người yêu, co gái của anh,… nữa mà chuyển sang gọi là “Người Đẹp” thì em nó cũng bắt chước và gọi lại tôi y như thế. Kệ. Gọi thế tôi cảm thấy em nó trẻ ra 10 tuổi, còn tôi thì 5 tuổi. Cảm giác như đều đang ở độ tuôi đôi mươi. Mơn mởn. – Người đẹp có cái gì thế kia? – Hí hí… Bí mật! Em nó lè lưỡi ra kiểu như lêu lêu còn lâu mới nói, khiến tôi không giấu nổi sự tò mò, éo chịu được nữa phải tung chăn vùng ra xem. Còn chưa biết là gì thì em đã bảo – Em đang giảm béo. Dạo này béo như lợn vậy huhu – Vẫn đẹp mà. Có béo mấy đâu Tôi vật em xuống giường, bắt đầu luồn tay vào bóp vú và sờ bướm. – Đẹp thế này mà bảo béo. Đứa nào chê người yêu anh béo để anh mang dao ra chém bỏ mẹ nó đi – Con Huệ. Con Thảo. Con Lan. Thằng Thọ vẩu. Bà Tám dọn phòng. Đấy. Anh ra xử hết cho em với – Bỏ Thằng Lễ tân với bà dọn phòng ra. Ba đứa kia để hôm sau anh xoạc cho chúng nó chừa đi – Thế thôi!!! Thà anh để đó xoạc em khéo em cũng gầy bớt đi đấy hihi. Ai cho đi đứa khác mà đòi Tôi chọc vào cổ, vào nách, vào bụng khiến em nó nhột quá cười hé hé lên bảo nghiêm túc đi, em đùa với anh đấy à, rồi lườm tôi một cách nửa đáng yêu nửa đáng ghét. – Mấy cái kia mang lên để tập giảm béo á? – Vâng. Tập cơ bụng. Mua trên mạng 400k đấy. Tập được 3 hôm mà người đau ê ẩm. Nay mới đỡ hơn tý Rồi em móc trong cái túi ra nào là con lăn, nào là thảm, nào là giáp bảo vệ gối và khửu tay,…. Đm con dở hơi, nửa đêm nửa hôm mang ra tập giảm béo. Tôi thầm nghĩ vậy, tay vẫn bóp vú và xoa xoa lưng em nó – Tập làm sao? Tập thử anh xem – Thôi iiiii…. Để tý đã. Tẹo ấy ấy xong rồi em tập, rồi đi ngủ luôn. Em nó nhìn tôi đầy ẩn ý, không quên nhấn nhá vào chữ ấy ấy ấy để nghe cho thật dâm – Dốt. Anh bảo. Khong ai vận động mạnh ngay trước lúc đi ngủ cả. Phản khoa học vờ cờ lờ. Em tập trước đi rồi tý ấy ấy sau. Vậy ngủ mới ngon – Thật đấy? Có đúng không thế? – Em hỏi tôi đầy nghi hoặc. – Ừ. Gì anh chả biết Em bảo vậy ok để em tập trước, anh đợi tầm 20 phút nhé. – Anh quay mặt đi để em thay đồ tập. – Lè lưỡi – Ừ. Nhắm mắt rồi đây. Bố tiên sư con dẩm. Trên người có 13 cái nốt ruồi. 2 cái ở bụng. 3 cái ở lưng. Đùi trái 4. Đùi phải 1. Mông đít 2 cái nữa. Đấy. Cái thân thể kia chỗ nào tôi chả ngắm nghía mân mê sờ nắn rồi mà còn bày đặt bắt anh quay mặt đi để thay đồ. Phụ nữ, phải nói là, dis mẹ, là cái giống khó hiểu nhất trần đời! – Xong zùi. Người đẹp mở mắt ra đi hihi Ngọc chống tay vào hông, xoay xoay người để tôi có thể ngắm nghía mọi góc cạnh. Trong bộ đồ bó sát của dân aerobics, đúng là trông em… béo thật! Đùi em to chứ không còn thon gọn như ngày nào. Mông thì nung núc những mỡ là mỡ, cái này lúc dogy tôi đã biết rồi. Bụng thì ngân ngấn chứ chẳng còn eo ót. Ôi mẹ kiếp. Vậy mà bấy lâu mình cứ xơi ngon lành như thể ăn một miếng pho mát vậy. Tèo à. Mày giỏi quá. Ngấy vậy mà nuốt vẫn trôi. Dẫu vậy vẫn làm bộ thé lên – Wow! Đẹp xuất sắc! – Anh đếm hộ em để em tập với Thế là tôi vùng dậy đứng ngay cạnh em, trong vai một thầy giáo tập thể dục, trần truồng, đứng hô khẩu lệnh cho cô học trò tập. Còn em, khuỵu gối, khom người, hai tay nắm chặt tay cầm con lăn, theo nhịp đếm, đẩy ra kéo vào thạt nhịp nhàng – Một! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu! Bảy! Tám! Hai! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu! Bảy!Tám!…. Nhìn động tác của em đến giờ tôi mới hiểu sao em nó tự nhận là béo như lợn. Tôi muốn gặp và gia nhập team của Huệ, Lan, bà Tám và thằng Thọ quá – Hội những người kỳ thị lợn! – À, đợi chút. Để anh lấy điện thoại quay lại cảnh em tập nhé. Để lát xem lại, so với clip họ hướng dẫn biết chỗ nào sai còn sửa. – Vâng anh. Em nó trả lời trong khi vẫn kéo ra kéo vào và tự nhẩm đếm. Đã có những giọt mồ hôi nhỏ tong tong xuống nền nhà, dù điều hòa đã bật 20 độ C – Chăm chỉ tập vầy thì mấy chốc mà thành con lợn gầy – Hí hí hí anh đừng trêu em nữa để em tập. Ghét thế nhờ – Rồi rồi. Tiếp nhé. Ba! Hai! Ba! Bốn!…. Đang quay rồi đấy Tôi nhìn dáng em nhấp nhổm trên màn hình điện thoại, thấy đáng yêu lạ. Camera này xem đã rõ rồi. Cái camera tôi đặt quay lén dưới ghế chắc còn soi rõ hơn nữa. Nó cách em có chưa đầy 1 mét. Tôi dự là thước phim ấy sẽ rất thú vị, có thể dùng làm tư liệu quay tay được. Nói sao nói, em trong bộ đồ này thực sự gợi cảm. Và tôi chợt nhận ra, thầy giáo David Tèo, tay cầm điện thoại quay phim, mắt dán vào cặp mông và ngực cô học trò, chym thì dựng lên thằng tắp! 12 giờ rung hồi chuông vang réo rắt 12 giờ em hẹn tôi mong mãi tới. 12 giờ trưa mừng tan ca nhớ nhớ 1 người thương 12 giờ xe đạp loanh quanh xuống phố. 12 giờ sẽ kịp thôi hay nhớ nữa 12 giờ tâm hồn tôi như đã ngỡ 1 tình yêu. Hết 20 phút tập. Em nó mồ hôi nhễ nhại, chạy ngay lại trước gương ngắm nghía mông, bụng, đùi. – Gầy đi tý nào chưa anh ei – Gầy rồi. Đẹp ra bao nhiêu – Yeah yeah yeah!! – vừa nắm tay vung lên như kiểu ăn mừng chiến thắng. Tôi nhìn mà tưởng như thấy lại khoảnh khắc Maria Sharapova vô địch Wimbledon năm 2014, đẹp đẽ, tươi trẻ, và bừng lên hy vọng. Đợi hết mồ hôi rồi, em vào tắm. Rất nhanh rồi chạy ra chui vào chăn, nơi tôi đã nằm sẵn, chym vẫn chưa chịu xìu xuống một giây nào. Và như thường lệ, em tóm lấy nó, vuốt vuốt, day day, xong rúc vào nách. – Anh lên trên đi. Em tập xong mỏi lắm rồi hihi Vậy là tôi lật người, bò lên nằm đè lên em. Tôi cũng thích tư thế truyền thống này, chủ động và đỡ đau lưng. Và có vẻ như bị kích thích suốt 20 phút vừa rồi, vào thực chiến chưa đầy 5 phút tôi đã out. Bắn vào rõ sâu. – Hihi hôm nay anh làm nhanh gọn thế – Méo biết. Bắt đền. Tôi bế em vào trong buồng tắm, bật vòi sen để nước xịt một cách vô hồn vào người. Mệt thật. Chả biết tại sao từ lúc bảo em béo như lợn, tôi thấy mình yếu đi trông thấy. Bế em mà thấy nặng vãi cả đái. Hết cả hơi. Đến lúc tắm xong em vòng tay qua cổ đòi bế lại vào phòng tôi đành phải cáo lỗi. Mệt quá em ạ hì hì Có vẻ cả hai đều mệt nên khi vào lại giường, chúng tôi ấp nhau lim dim ngủ mà chẳng nói với nhau một câu nào. Em vẫn rúc trong nách tôi, ngủ ngoan như một con mèo. À không, như một con lợn mới đúng. Tôi thì nằm yên thế chứ chẳng ngủ. Thật là chẳng thể thở nổi chứ chả nói đến ngủ, khi mà bụng thì bị gác bởi một cái đùi. Ngực thì bị đè một cánh tay. Tay thì bị gối bởi một cái đầu với mái tóc xoăn vàng hoe hoe. Xin thưa. Của một con lợn ạ! Nhưng tôi vẫn yên vị như thế, không một chút cử động nào, tim cũng chẳng dám đập khỏe. Vì biết đâu em sẽ giật mình tỉnh giấc. Đang như chìm vào giấc ngủ như thế bỗng em bật phắt dậy, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng. – Anh. Anh! Mở Clip lên em xem nào. Tập sai thì chết. – lay lay tôi. Tôi hoảng hồn cứ tưởng chuyện gì. Ngỡ rằng nãy giờ trong vòng tay tôi, im lặng thế thì em đã có một giấc ngủ ngon, hóa ra đầu óc em chỉ nghĩ về giảm béo. Thua. Tôi mở lên cùng xem. Và em bắt đầu xuýt xoa, thân vãn. Nào là chết rồi, chân họ duỗi thẳng cơ, đít em vẫn gồ quá, tay họ vươn vuông góc thế kia mà. Chết rồi. Chết rồi…. Tôi nghe mà tưởng như em vừa xem một bộ phim kinh dị. Nhưng rồi cả hai vẫn phải cười phá lên vì sự ngô nghê trong từng động tác so với Clip mẫu trên Youtube. Bỗng… hết phim! Em đưa tay vuốt thêm cái nữa và hiển hiện ra trước mắt hai đứa mà hình thumb của cái clip quay hôm mở hàng sau Tết. Em bấm play lập tức. Đây là video duy nhất tôi quay bằng điện thoại, và như đã nói đấy, xem rất không tự nhiên vì hai diễn viên vừa xoạc vừa thỉnh thoảng ngó ra nhìn màn hình điện thoại như thể chào khán giả vậy. Xem xong em cười hihi bảo êu êu hóa ra xoạc nhau là như thế này à, buồn cười thế. – Anh. – Hớ? – Anh đói không? Đi ăn đi. Em đói huhu – 12h đêm rồi còn ai bán gì nữa mà ăn – Đầy. Ra đầu ngõ nhiều cái ăn lắm. Đi. Em nó dậy mặc quần áo xong xuôi rồi thấy tôi vẫn uể oải bèn cầm tay kéo dậy, đoạn lấy sịp và quần áo mặc vào cho tôi như kể người mẹ mặc quần áo cho đứa con 5 tuổi, chưa biết tự làm gì. Em khoác tay tôi dắt ra như đôi tình nhân vừa bắt đầu vào cuộc hẹn hò lãng mạn. Thang máy mở. Hai con đang đợi sẵn để bước vào. Một đứa thì là Trâm Anh tôi chưa bem bao giờ nhưng vẫn ngắm trên web gái gọi. Xinh phết. Một đứa thì chịu. Chưa thấy bao giờ. – Ê. Kinh nha. Người yêu đẹp trai nha. Ế ế hế hế – là con Trâm Anh nói. – Tập tành gì chưa bà chị. – Đứa còn lại bồi thêm. – Tập rồi. Đi ăn cái. Đói quá. – Ngọc vừa trả lời bọn kia, vừa ôm chặt tay tôi hơn và gục sát đầu vào, cười rõ tươi. Tôi trong hoàn cảnh ấy không biết nói gì bèn nhoẻn cười bảo chào hai em, và liếc một ánh mắt rất ẩn ý cho con Trâm Anh. Hình như nó cũng nhận thấy pha giao tiếp bằng mắt ấy, có vẻ cũng đáp lại bằng ánh mắt biết cười. Ra khỏi thang máy rồi mà tôi vẫn còn lâng lâng vì được khen đẹp trai một cách thẳng thừng giữa chốn đông người như thế. Đây quả là một điều ít gặp trong đời. Và như sực nhớ ra điều gì, tôi đứng sững lại. Ôi địt mẹ. Hai con vừa giờ cũng xách theo bộ đồ nghề tập như Ngọc. Ôi! Loạn! Loạn rồi! Loạn mẹ nó rồi! Cái nhà nghỉ XXX này biến thành chuồng lợn mẹ rồi. Mà con Trâm Anh, có béo chi cho cam. Mình dây cây cảnh khẳng khiu vãi cả đái ra. Tôi là Fan của mình dây. Có lẽ nên gặp nó một lần cho biết. ……. – Ngọc à. Ăn cho cô quả trứng lộn đi Thế là em nắm tay tôi ngồi xuống một gánh nhỏ góc đường. Cả quán chỉ là một cái gánh có nồi luộc trứng, một xoong canh và mấy cái ghế nhựa. – Cho cháu 5 quả. Anh này 2. Cháu 3. Tôi thấy cô tưng tửng như thể mới 20 tuổi, và hình như quen hết cả cái phố này, nhất là mấy bà bán hàng rong. Nhìn em rồi quay sang nhìn bà bán trứng, tôi đon đả hỏi – Cô bán khuya thế ạ? – Ừ. Về sớm quá thì cái Ngọc không có trứng ăn à. Hôm nay lại có cậu người yêu đi cùng à Ngọc. Mai lại dẫn cậu ấy ra ăn cho cô nhé. – cười đôn hậu. – Em chắc hay ăn trứng của cô lắm à? – Vâng. Cứ đêm đói em lại ra đây ăn. – cười – Trứng của cô ngon mà, cô nhề – quay sang nhìn bà bán trứng. Tôi gọi là ăn cho có vậy thôi chứ cũng không đói, công nhận là trứng và canh rau ngải cứu ăn kèm gừng ngâm giấm ngon thật. Khi quay sang nhìn em quất hết 3 quả từ lúc nào, tự dưng tôi thấy công sức em tập giảm béo, từ người em, bốc thành một làn khói, bay lên trời hóa thành một ngôi sao xa xôi. Tôi ngửa cổ nhìn. Chẳng có ngôi sao nào cả, chỉ có ánh đèn đường sáng lòa một góc trời. Hôm sau về, tôi up hai video đó lên web abcxyz và gửi cho em đường link qua Zalo, đặt tên là “Phim con lợn”. Em bảo tôi đồ đáng ghét và gửi cái emoticon là hình con lợn đang rặn ỉa. ————— – Anh ơi em bảo…. – Gì em? – Em sắp có việc phải về quê một thời gian. Tạm nghỉ làm. – Ôi! Sao thế? Việc gì thế? Gấp thế à? – Vâng. Chuyện gia đình thôi ạ. Mai em về luôn rồi. Anh có thể hứa với em một điều không? – Em nói gì. Anh sẽ cố … – Em biết điều này là ích kỷ và vô lý. Nhưng mà… – Em cứ nói đi – Em biết điều này là ích kỷ và vô lý. Nhưng mà, trong lúc em nghỉ làm, có thể là hơi lâu, anh bớt đi chơi có được không? Hoặc nếu có. Ở Nhà nghỉ XXX này, anh đừng đi đứa nào khác ngoài cái Huệ hoặc cái Lan. Được không anh? – Ơ… Thực lòng thì anh chẳng muốn em nghỉ chút nào. Chẳng ai thay thế em được cả. – Hứa đi anh. Nếu có đi thì chỉ trong hai đứa nó thôi. Được không ạ? – … – Anh hứa đi! Không là em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa. – Ừ ừ. Anh hứa! Nhưng em có thể nói cho anh biết có chuyện gì không? – Để sau ạ. Mai em về quê rồi nói cho anh sau nhé. ….. Đầu óc tôi hơi có chút loạn. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Về chuyện gia đình là chuyện gì, lại nghỉ lâu thế, có lẽ nào là để sắp xếp một vụ cưới xin không? Khó hiểu quá. Tôi click lại vào link phim con lợn vừa gửi. Nó không còn hài hước và gợi dục nữa, mà như thể một thước phim vào quảng cáo bên dưới ủng hộ mình nha. Bạn đang đọc truyện voz hay trên web Botruyen. Chap 3 Từ phụ hồ đến caveNgay từ hôm đầu có SĐT tôi đã dò ra facebook và zalo em. Em có cái nick thật lạ - Giọt Tình Cay Đắng. Tôi thầm nghĩ em nó đã trải qua một mối tình có kết cục bi thảm, và có thể đó chính là lý do em dấn thân vào cái nghiệp này. Cũng giống như hàng trăm cô gái khác, nhất là mấy đứa xinh xinh, bán hàng online, trên facebook và zalo em toàn hình phồng mang trợn má, mặt chó mặt mèo các kiểu. Tôi vốn dị ứng với cái kiểu đó nên cũng chẳng có hứng săm soi nhiều. Chỉ thấy trong hàng trăm tấm ảnh đăng lên, có 1 tấm trên cả facebook và zalo, chụp chung với hai đứa trẻ con, 1 đứa tầm 6-7 tuổi, 1 đứa tầm 13-14 tuổi, với caption “chàng trai của đời tôi”. Tôi không thể tin hai đứa là con của em được. Cùng lắm thì là thằng bé con, chứ sinh năm 92 đéo gì con 13-14 tuổi. Thế nên, hôm sau tôi có dạm bảo con em lớn tướng rồi nhỉ thì em ý đánh trống lảng ngay, ko đề cập đến gì nữa. Lần thứ 3 gặp mặt, lại cách lần trước đúng 1 tuần, mọi việc có vẻ đã theo một quy trình mà cả hai bên đều mặc định – chơi trần, không đeo bao! Tôi bảo từ giờ anh không đi ai khác ngoài em. Em bảo không cho ai đi trần ngoài anh. Cả hai tin tưởng nhau. Tôi đã làm đúng những gì tôi nói, còn phía em thì tôi không biết. Có thể em cũng gặp phải 1 gã khách dẻo mồm, dụ được em cho đi trần, và khi ấy, nhỡ có xảy ra chuyện gì, chắc tôi cắn lưỡi mà chết mất. Đó là một ngày mùa đông nhưng đã qua đợt gió mùa. Cuối tuần, những tia nắng dìu dịu lấp ló sau hàng cây… Tôi định chơi em ở tư thế đứng nhưng thân thể gầy gò của tôi bế em rồi nhấp nhấp mấy cái đã thấy mỏi vãi lều, nên đành ra ghế tantra. Em bảo xoạc nhau ở ghế thế này nam mỏi lưng lắm. Tôi thì cũng muốn đổi gió tý cho mát, và quan trọng hơn, ở trên ghế đó, hình ảnh chúng tôi sẽ được thu rõ nét hơn bởi 1 chiếc camera tôi đã lén đặt phía sau TV Công nhận là ở đó mỏi lưng thật. Thôi thì lại lên giường cho lành. Tôi vẫn thích nhất tư thế truyền thống – nam nằm trên, nữ nằm ngửa ở dưới. Ở tư thế này tôi có thể chủ động điều khiển nhịp độ, và khi phọt thì không bị rớt ra ngoài giọt nào. Phọt xong rồi tôi vẫn thích om thằng cu ở trong hang chứ ko thích rút ra vội. Lúc đó cô bé co bóp mạnh nhất, ngậm chặt lấy thằng nhỏ. Cảm giác ấm ấm, thinh thích. Rồi trận chiến cũng xong, tắm táp lau chùi sạch sẽ rồi lại lên giường ôm nhau ngủ. Tôi bảo ngày nào em cũng ở lại với anh đến hết chiều không sợ chủ nó chửi à. Em bĩu môi bảo. Ui xời thách bố nó cũng không dám chửi. Ngày em làm cho nó cả triệu bạc đều như vắt chanh, nó chả sợ em nghỉ quá đi ý chứ. Có lần nó đã đến tận nhà nghỉ XXX này để nói em, em đã định nghỉ hoặc đổi chủ khác rồi. May sao vợ nó lên nói ngọt em mới ở lại đấy chứ. Giờ nó không dám nói em một câu nào nữa. Với lại đi làm hay nghỉ cũng tùy em mà, chỉ cần báo trước nó để nó khỏi nhận khách thôi. Câu chuyện của em còn dài dài nữa, đại khái em là con hàng kiếm nhiều tiền nhất cho thằng má mì, em đông khách nhất, nên quyền lực đàm phán cũng khá cao, blab la…. Tôi nằm vuốt ve em và chợt để ý có cái sẹo trên cánh tay trái, chỗ gần vai. - Bị gạch rơi vào đấy anh - Em tôi choảng nhau với đứa nào bị nó phang gạch hay sao? – Tôi nói đùa - Trước em đi phụ hồ, tung gạch bị rơi vào tay - Phụ hồ??? - Vâng. Trước khi làm cái này, em làm phụ hồ đấy. Đừng đùa. – Em nó vừa nói vừa gồng tay lên để tôi thấy rõ con chuột. Ờ cũng to hơn hạt lạc tý. Tôi cười phá lên. Gặp em suốt 3 buổi chiều, đó mới là lần đầu tiên tôi nghĩ em nói dối. Tôi bắt đầu nghĩ về câu danh ngôn bất hủ “không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày” và thầm nghĩ, rất nhiều chuyện khác mà em đã kể cho tôi trong 2 buổi chiều trước, trên những tin nhắn zalo,… liệu bao nhiêu phần trăm là thật??? Liệu em bảo chỉ cho mình tôi uống nhân trần có là thật??? Thôi xong rồi! T đẹp trai ơi! Mày dính mẹ bẫy của cave rồi. Trong một giây rất ngắn, tôi đã nghĩ về một vài thanh niên xóm tôi, dính vào tệ nạn mà trong khoảng 5 năm trở lại đã có khoảng chục thanh niên về với đất bởi HIV. Liệu tôi có là đứa tiếp theo không? Trời ạ! Thằng T đẹp trai học giỏi nhất xóm, học hành tử tế ra trường công ăn việc làm ổn định, cả xóm ai cũng ngưỡng mộ, mà giờ lại chết vì đá phò ư?? Đang mải nghĩ những chuyện miên man hết sức không liên quan thì em lấy điện thoại ra vuốt vuốt rồi chỉ tôi xem. Trong bức ảnh là một cô gái đội nón, quần khan gần như kín mặt. Nhưng nhìn dáng người và mái tóc kia thì tôi có thể đoán đó chính là em – con phò Hoàng Anh đang nằm trong vòng tay tôi, đúng hơn là nách tôi, thỉnh thoảng lại hít hít rồi khen thơm. - Nửa năm trước đấy. Lúc đấy em vẫn còn làm ở công trường. Khiếp eo ôi nắng kinh khủng, da đen xì lem luốc. Giờ làm toàn trong nhà nên mới đỡ đen đi đấy. Em cứ vừa kể vừa mải vuốt vuốt điện thoại liên tục show cho tôi những tấm hình ngoài công trường, nên không để ý thấy ánh mắt sửng sốt và vui mừng của tôi. Sửng sốt vì một cô phụ hồ quá đỗi xinh đẹp. Vui mừng vì những gì em nói đều là sự thật, và nhiều khả năng là tôi sẽ không bị lây nhiễm HIV từ em được. Và em bắt đầu kể…. Em theo chú đi làm công trường từ đầu năm ngoái. Làm được hơn năm rưỡi thì nghỉ. Ông chú là chủ thầu. Công trình ở đâu thì em đi đấy, khi thì Lạng Sơn, Sơn La, lúc thì Hải Phòng, Ninh Bình, Nghệ An,… Em vừa đảm nhiệm việc nấu nướng cho 15 người ăn, vừa phụ làm mấy việc ngoài công trường, tung gạch, sàng cát, trộn vữa, xách hồ,… Sáng dậy sớm nấu, mọi người ăn xong thì dọn dẹp, xong thì đi chợ, ra công trường, về nấu, dọn dẹp, ra công trường, về nấu, dọn dẹp,… Ngày nào cũng như ngày nào, 1 tay em phục vụ 15 người. Quả thật tôi quá bất ngờ về em. Không phủ nhận có chút ngưỡng mộ nữa. Cũng xuất thân từ con nhà nông, tôi thừa hiểu cái cảnh vất vả của dân thợ xây. Một cô gái xinh xắn như em, hẳn phải có rất nhiều lựa chọn khác để nhàn nhã hơn. Nhưng em đã chọn công việc vất vả ấy, và đã làm rất tốt, ai cũng quý đến mức lúc em thôi làm mọi người đều lưu luyến. Em nó thấy tôi im lặng một hồi lâu thì mới ngoảnh lên nhìn rồi bẹo bẹo mặt tôi bảo êu êu tin chưa anh, đừng có coi thường phụ nữ nhá. Tôi xoa xoa cánh tay em nơi có vết sẹo, kéo em vào gần hơn rồi hôn lên má. Em nó luồn tay xuống nắm lấy con chim tôi sóc sóc nhẹ nhẹ rồi hỏi một câu rất là ấy ấy - Làm cái nữa không anh? Đây là một câu nói xuấtphát từ thực tế khi tiếp xúc với loại người này. Cave thường hay kể lễ về hoàncảnh của họ, điều kiện vất vả, vì cái này cáinọ, lỡ sa đà lỡ bước,…Còn thằng nghiện thì cũng không kém, thằng nghiệnlại trình bày về những chuyện buồn, những thứ không thể nào giải quyết được, nhữngthứ khiến cho người ta bế tắc,….dẫn tới người ta phải tiếp xúc với thuộc phiện,với đập đá,… Và có lẽ, khi tiếp xúc với những hệ loại người này, người ta thườngkhông muốn kéo dài cuộc nói chuyện. Bởi lẽ, người ta quá hiểu quy trình nóichuyện của những người này. Nó hoàn toàn rập khuôn, mặc dù xã hội này không aigiống đang xem Không nghe cave kể chuyệnVà trong giới dân chủ, nhữngngười nhân mình là ngọn cờ đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam. Họluôn mồm cho rằng, mình là vì tập thể, vì cộng đồng, nhưng thực chất, họ vìai???Mới đây nhất, tù nhânThái Văn Dung mới được thả ra tù sau khi chấp hành xong hình thức xử lí củapháp luật Việt Nam. Và, tù nhân đó, mới được ra tù nhưng đã có ngay một đôituyên truyền trang radiochantroimoi nhận là “tù nhân lương tâm”. Một khái niệmdành cho những người lầm lỗi, sai trái nhưng xấu hổ, không muốn nhận trách nhiệmvề thêm Bé Sơ Sinh Bị Vàng Da Sơ Sinh Tất Tần Tật Những Điều Mẹ Cần Biết!Có lẽ, “tù nhân lươngtâm” cũng không khác gì những “cave”, “thằng nghiện”. Họ cũng kể lễ, tôi đấutranh cho quyền lợi chính đánh của con người, tôi vì mọi người,…Trước đây, cũngcó những tù nhân lương tâm khác như Cù Huy Hà Vũ, Bùi Thị Minh Hằng, NguyễnVăn Hải,… Nhưng đáng thương, người vì mọi người lại đi ngược lại với quy định củapháp luật, quy tắc ứng xử chung của xã hội. Vậy, họ có vì mọi người không, họcó thực sự đặt cái chung lên trên cái riêng, họ có thực sự cao cả tới cái mứcnhư thế không???Thiết nghĩ, những ngườinày cũng nên học tập và làm theo tấm gương của chủ tịch Hồ Chí Minh. Một conngười đặt cái lợi ích quốc gia, dân tộc, đặt cái lợi ích chung của xã hội lêntrên hết. Và rồi, người nhân được sự kính trọng của nhân dân, sự tôn trọng củacả một dân tộc. Nhưng, những con người này, ngay cả sự tôn trọng của những ngườixung quanh cũng không có thì lấy cái tư cách gì đấu tranh cho dân chủ, cho dânquyền, cho cái gọi là “tôi vì mọi người đấy”. Và với loại người này,khi họ thốt lên một câu, tôi là “tù nhân lương tâm”, người ta sẽ biết ngay câutiếp sau đó. Chính họ đã hạ thấp họ, biến họ trở thành những “cave”, “thằngnghiện” trong xã hội này. Cũng tới lúc, họ nên nhận ra điều đó và thay đổi đổi cho tương lai của chính họ, chứ người ta cũng không kì vọng vào tươnglai cống hiến cho xã hội của chính những người thêm Đai Áp Cao Chữ C Nằm Ở Bao Nhiêu Độ A, Đai Áp Cao Chữ C Nằm Ở Bao Nhiêu ĐộNghe mấy cái thể loại cặn bã này nói chuyện chỉ muốn cầm cái giầy nhét vào cái mõm của chúng nó. Đầu tranh dân chủ nhân quyền cái gì, chúng chỉ lợi dụng để cái đằng sau đó là kiếm những đồng đô-la bẩn thỉu từ "bển" gửi về thôi, chúng ta nên bài trừ tẩy chay những kẻ tương tự như tên Thái Văn Dung này. Tôi gặp em lần đầu vào tầm đầu Tháng 12/2017. Đọc Review quá tốt trên một diễn đàn về gái gọi, tôi quyết định set lịch gặp. Lần đầu tiên ấy tôi nhớ mãi. sexy Ngày 05/12, một ngày mưa phùn gió lạnh lạnh, chim cò cứ gọi là sun hết cmn vào. Thuê phòng, nhắn địa điểm, tắm mọt cái cho thơm tho, lên giường nằm cho ráo nước, bật kênh music lên nằm nghe, … và đợi. 10p. 20p. 30 trôi qua. Vẫn chưa thấy gõ cửa. Tôi cảm thấy thật thấy vọng khi tin vào bọn seeding trên diễn đàn. Ngu quá tôi ơi sweat 45p sau. Có tin em nhắn lại, bảo anh đẹp trai đợi em tý nhé, em đang có việc cá nhân, tẹo em đến em phục vụ anh chu đáo. Vãi cức! Đến lúc này thì tôi đã thất vọng toàn tập. Đã mặc lại sẵn quần áo định bỏ về. Hủy kèo luôn. Đéo check choác gì nữa. Và đúng khi tôi mở cửa ra về thì em cũng gõ cửa cạch cạch vào phòng. Bốn con mắt nhìn nhau sửng sốt. Thật khó tin là có sự trùng hợp đến như vậy. Tôi ko biết em nó đến. Em nó cũng chẳng biết tôi chuẩn bị về. Nhìn ánh mắt hiền dịu dàng đến khó tả ấy, lòng tôi trùng xuống. Kéo tay em vào, đóng cửa. ừ thì check! beauty Kỳ thực lúc đó, tôi đã quên mất mẹ lý trí và cái suy nghĩ cách đó 5 phút. Tại em quá xinh đẹp, quá hiền dịu. Tôi không lý giải được tại sao ngay lúc ấy, tôi có cảm giác em có gì đó giống giống người yêu cũ của tôi. Tóc dài đen mượt, mắt hiền hiền ướt át, môi hồng xinh xinh. shame Tôi kéo em vào giường, trách nhẹ, đậu xanh sao em bắt anh đợi lâu thế, cả tiếng lận, em có biết anh mong em đến từng nào không, ui cha xinh gái thế này bảo sao khó hẹn, bla bla đại khái hết sức nâng niu tình cảm. Tôi bắt đầu luồn tay vào ngực, bóp bóp xoa xoa; trong lúc đó em cũng vừa mồm thì giải thích xin lỗi, tay thì cởi từng cái áo to áo nhỏ, quàng ngoài quần trong của em, xong đến của tôi. Chưa đầy 2 phút, 2 thân thể trần truồng như nhộng quằn quại nhau trên giường, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của khách sạn XXX. Giữa mùa đông thế này, nằm ôm nhau công nhận là ấm…canny Thật ra cái quy trình kia đi đá 4` nào chả thế. Xong đến cả đoạn xoạc nữa, tôi cũng chẳng định kể nhiều. Cũng chỉ từ tư thế truyền thống, sang doggy, úp thìa, cưỡi ngựa, rồi out mà thôi. Nhưng đặc biệt, ngay lần đầu tiên gặp nhau đó, tôi đã chơi nhân trần. Cảm xúc lên cao quá khiến tôi quên mẹ mất việc đeo bao. Còn phía em, tôi cũng không hiểu tại sao em lại quên nữa. Việc này lẽ ra phải thành phản xạ với một người làm nghề ca ve. Thế đéo nào em lại quên sexy Chả là lúc quần quại nhau trên giường, chắc tại ấm quá, cậu nhỏ của tôi gọi là cậu nhỏ thôi chứ thực ra nó to vãi chưởng luôn ý nó tiếp cận cô bé của em gọi là cô bé là đúng vì nó rất khít từ lúc nào chẳng biết. Rồi nó chui tọt mẹ vào hang. Đến lúc cả hai nhận ra là quên đeo bao thì phê quá sức rồi. Em nó vừa rên vừa bào – ư ư ư ư… rút ra đeo bao đi anh… ư ư…đi anh ứ ư á a a á á á á a…. Tôi thì không cưỡng được. Làm checker cũng có thâm niên rồi. Chưa khi nào tôi phê tận óc như vậy. Đánh liều hưởng thụ phát 3 3 Em nó vừa rên vừa dặn đi dặn lại xuất ra ngoài anh nhé, không được xuất trong đâu. Và khi tôi phọt vào thật sâu thật sâu trong em, đến khi không còn giọt nào trong chim nữa, tôi vẫn giữ chim trong 😆 em, những giọt tinh trùng bắt đầu tràn qua kẽ bướm, rớt xuống dưới cái khăn lót sẵn trên ga giường, em cứ hậm hực mắng tôi bảo anh liều thế, đã chơi trần rồi, dặn là xuất ra ngoài rồi, còn có tình,… bla bla…. Tôi đại khái xong việc rồi cũng thấy mình ngu quá, nhưng kệ. Vừa phê vừa ôm em đang còn ấm nóng hôi hổi, tôi chẳng nghĩ ngỡi gì nhiều. Tôi bế xốc em lên cùng vào bồn tắm. look_down Những tia nước rỉ xuống bầu ngực em, xuống eo rồi xuống bướm. Những sợi lông bướm ép thành nếp nhìn kích thích vồn. Tôi lại ôm em, chặt dần chặt dần. Tôi không lý giải được tại sao cảm giác và hành động của tôi khi ấy, nó giống như với người yêu cũ của tôi vậy. Lau khô người, mặc quần trong áo trong. cả hai lại lên giường nằm ôm nhau. Em rúc vào nách tôi, nằm ngoan như một con mèo. – Chết đấy. Cứ đi chơi không đeo bao vầy bệnh tật thì sao. Lần sau em không cho nữa đâu đấy! Tôi cũng ờ ờ cạc cạc vậy chứ cũng chả biết nói gì. Nói ra sợ lại nói ngu. Cũng chả biết tôi có gặp lại em không. Sự nghiệp đi check, tôi chưa gặp em nào đến 2 lần cả, kể cả service có khủng đến cỡ nào. beauty Dù gì thì 😆 lạ vẫn bằng tạ 😆 quen mà. Tôi cứ vận dụng đúng như lời các cụ ta đã dạy thôi. – Nãy anh làm em sướng quá. Đi chơi nhiều khách họ thô thiển bệnh hoạn lắm. Anh nhẹ nhàng thế em thấy hưng phấn thật. hihi gach Tôi chả biết có phải không, check 4` lần nào tôi chả nhẹ nhàng thế. Chỉ khác cái là có đeo bao thôi. Có lẽ chính việc không đeo bao đã khiến cả hai có cảm giác phê như thế. Đây là làm tình thật sự! – Nách anh có mùi gì ý. Cứ thơm thơm Nói xong em hít lấy hít để khiến tôi nhột quá, khép nách lại, đây em ra, nhưng em đã ghì tay tôi lại, rúc vào ngửi tiếp. Đm bệnh hoạn vcđ! Như lẽ thường, sau khi xoạc xong, trả tiền là cave sẽ xin phép đi luôn. Tôi không hiểu tại sao em này lại mặt dầy đến thế. Nó cứ nằm ôm tôi. Tôi đã ái ngại, định bảo anh em mình chia tay đi, hôm khác gặp sau, nhưng thấy em nằm trong vòng tay tôi ngủ ngon lành, tôi thật không nỡ. Tặc lưỡi, ờ thì đằng nào giờ ra ngoài cũng lạnh, nằm thêm tẹo nữa vậy. Cái tẹo nữa của tôi nó hết luôn cả 1 buổi chiều! Tôi để ý thấy em cũng có điện thoại tinh tinh suốt nhưng nó không đọc tin nhắn cũng chẳng nghe hay mở lên xem. Cứ nằm ôm toi ngủ, bảo ôm anh vầy thích thật đấy. Tôi khẽ cười nhẹ nhẹ, tự thấy mình đẹp trai và trần đầy nam tính, ít ra là về mặt sinh lý! Em bảo, số mà anh nhắn là số má mì giữ. Anh nhắn hẹn lịch với má mì rồi má mì mới nhắn lại cho em. À! Hóa ra là thế! Vậy mà trước nay tôi cứ tưởng mình nhắn tin là trược tiếp với phò, nhiều khi con nói rõ tình cảm nữa chứ. Hóa ra đằng sau đấy lại có khi là thằng đàn ông mà người ta vẫn gọi là bố mì hay bánh mì gì đó. Sốc thật. – Vậy em cho anh SĐT của em đi. Nếu không gọi được số kia anh gọi trực tiếp cho em luôn. Vậy là chúng tôi trao đổi số điện thoại. Em có lẽ thuộc loại hàng VIP sao ấy, lúc xoạc tôi xong, em nhắn cho bánh mì bảo đau bụng không làm nữa. Thế là em nó ở với tôi cả chiều. Vãi thật! Em tên Ngọc, quê Yên Bái, bảo tôi sinh năm 92 tôi cũng biết thế. Nghệ danh là Hoàng Ánh đã đổi kẻo lộ info. Đi làm được 2 tháng. Giá 250k 1 kèo. Tôi thật sự sốc! Nhìn em cũng không còn trẻ, nhưng rất xinh, phục vụ thì ok thế này. Tôi cứ ngỡ vừa xoạc phò 1 triệu. Nếu hôm đó phải bỏ ra 1 triệu, tôi cũng hài lòng. Ok, Hoàng Ánh! Một con 4` hứa hẹn nhiều điều đặc vào quảng cáo bên dưới ủng hộ mình nha. Bạn đang đọc truyện voz hay trên web Botruyen.

không nghe cave kể chuyện