Tôi không hiểu tại sao, có nhiều người bạn tôi bị phụ tình lại suy sụp đến thế, còn tôi, đàn ông mà vớ vẩn, là tôi cho đuổi đi ngay, không chút vấn vương nào.. Các chị ạ, thời buổi này hãy coi chuyện ngoại tình là bình thường đi. Tôi khuyên các chị là không nên quá tin vào đàn ông.
Vâng, lại "ngoại hình dễ nhìn". Khuê sau mấy lần đổi công ty, không phải vì chỗ làm không tốt mà vì chính cái sự "ngoại hình dễ nhìn" gây phiền phức cho Khuê quá nhiều cả về phía chủ lẫn nhân viên đồng nghiệp, Khuê tìm tới một Công ty có lời thông báo tuyển
Truyện Ẩn Sát của tác giả Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu, Chương 76 với tiêu đề 'Lên thuyền' | 123TRUYEN . hai cô bé thường luôn nghe theo. quan hệ ăn ý giữa ba người sau khi xảy ra quan hệ thân mật lại càng trở nên rõ ràng. song lần này dường như lại ngoại lệ. vừa về
Tu Thần Ngoại Truyện, Chương 2, Đánh tỉnh vội vàng một cái trên giường gạch hai cái ca ca, cùng đi đánh tỉnh. Trương Tiểu Hoa mẫu thân lại không nên bọn hắn ăn một chút gì lại đi, nói là Trương Tiểu Hoa cha đã đi trước, huống hồ là theo người ta đã nói rồi đấy
Một anh chàng nhỏ người nhưng lại có cơ bắp cuồn cuộn tên Eugene vừa vuốt râu vừa nói. Anh là một Người lùn. Mặc dù ngoại hình, lời nói, và cử chỉ của anh trông rất đĩnh đạc và xem chừng là khá lõi đời như vậy, nhưng tuổi tác của Eugene thì cũng không cách biệt mấy so với Wolf.
Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay - Chương 117. Sáng hôm sau, đội ngũ tiếp tục lên đường, đi được nửa chặng thì Ban thúc phụ đã tỉnh. Thực ra vết thương của ông không quá nặng, chỉ là bệnh tim hồi xưa phát tác, do uống thuốc mang theo nên mới ngủ li bì đến tận bây
FHiwAKD. Số chương 103 chương đã bao gồm ngoại truyệnNội dung Đô thị tình yêu, hào môn thế gia, có yêu có hận, gương vỡ lại lành, cuộc sống này có rất nhiều loại cặn bã, cũng có người lười tiền, nhưng cũng có người gạt nhiên cũng có loại người vừa ra tay lại liền muốn mạng người như Kỷ Tùy Châu thì không nhiều năm trước Doãn Ước đã được nếm qua một lần, cho nên thời điểm tên cặn bã họ Kỷ lại đến, cô cắn chặt răng không mở Tùy Châu, anh thương tổn tôi triệt để, đều dựa vào việc tôi thích anh. Doãn ƯớcTrải qua nhiều năm hận thù gặp lại.REVIEW ĐỪNG NÊN GẶP LẠITác giả Tô LưuThể loại Hiện đạiTình trạng HoànReview bởi Tit Mit - fb/hoinhieuchuSau một quá trình lang thang không bến đỗ, lại tìm thấy cuốn này. Nghe chừng hứa hẹn bây giờ bạn gặp lại người yêu cũ bạn sẽ làm gì? Bạn lơ đi hay đi theo người ta? Mở đầu truyện bằng tình cảnh anh chàng Kỷ Tùy Châu bố là chính trị gia tai to mặt lớn, bản thân là ông chủ tập đoàn nhưng chẳng thể nào nói chuyện với phụ nữ quá 2 câu gặp lại người yêu cũ. Những tưởng anh sẽ lơ đẹp người ta thì anh lại tò mò đi theo cô nàng Doãn Ước đó. Anh không ngờ cô bị mù. Và sau đó hình như cuộc sống này có chữ duyên. 2 người đã chia tay trong đau đớn sau 5 năm nhiều biến động lại liên tục gặp nhau. Họ gặp nhau nhưng chẳng ai có ý nghĩ sẽ quay lại với nhau vì giữa họ quá nhiều điều khúc trai Doãn Ước phải đi tù vì đã suýt giết chết em gái của Kỷ Tùy Châu. Đọc đến đây có phải bạn nghĩ màn máu chó lại xuất hiện. 2 người yêu nhau đến chết đi sống lại sẽ đau khổ mà chia tay chứ? Nhưng không tình yêu của 2 người là sự lừa gạt của Kỷ Tùy Châu . Anh tiếp cận cô vì tìm tung tích của Doãn Hàm, trừng phạt Doãn Hàm vì tội lỗi đã gây ra. Anh lừa đẹp cô đến khi cô biết thì vụ tai nạn làm cô mù đã xảy ra. Mọi chuyện của 5 năm trước kết thúc tại đó, không ai còn oán hận và dằn vặt, tình yêu dù lớn cũng chết năm sau, Doãn Ước sau khi phẫu thuật khỏi mắt đã trưởng thành hơn, biết đắn đo suy nghĩ mọi điều, biết gió chiều nào xoay chiều đó mà tránh được khá nhiều tình huống oái oăm, hoàn toàn không nghĩ mình sẽ quay lại bên cạnh Kỷ Tùy Châu với cương vị trợ lý của anh. Lại càng không ngờ anh có đối xử với mình nữa gần nửa xa, lúc nóng lúc lạnh mà với tâm thế của Doãn Ước hiện nay anh chẳng cần phải chú tâm đến cô chút nào. Phải chăng tình yêu có tiếng nói riêng của mình như câu nam chính nói với em gái của mình "Nếu anh có thể buông bỏ thì đã buông bỏ từ lâu rồi."Tình yêu của 2 người chỉ là một gia vị cho câu truyện bởi mối dây liên hệ xuyên suốt nó chính là vụ án của Doãn Hàm gây ra cho Tùy Ý. Dường như cách đây 5 năm không một ai nghi ngờ sự thật đó nhưng nay nó lại là án oan. 2 người từng bước được dẫn dắt tới gần với vụ án và những bí mật ẩn dấu sau bức màn càng ngày càng nhiều. Phải chăng Trịnh Đạc phó chủ nhiệm khoa mắt đã chữa khỏi cho Doãn Ước chỉ là 1 người theo đuổi Doãn Ước hay đằng sau đó là thế lực không tưởng, là con người không ai ngờ tới. Thân phận của Doãn Ước và Doãn Hàm? Vì sau Doãn Hàm lại bị oan. Tình bạn giữa Kỷ Tùy Châu và Bùi Nam vì sao lại phai nhạt? Vì sao thư ký Diệp lại phản bội. Vô cùng nhiều những con rối bị giật án ban đầu càng tìm hiểu càng thấy mọi chuyện không đơn giản. Vừa lần được manh mối này thì đầu mối khác lại lộ diện, tất cả như dẫn bạn vào mê cung của kẻ chủ mưu cuối cùng. Càng đọc bạn sẽ càng tò mò, càng muốn đọc vậy thôi, truyện không phải là không có những điểm chưa tốt. Bạn đọc sẽ thấy hình như tác giả đưa hơi nhiều drama vào trong tác phẩm của mình làm nó hơi không thật. Giọng văn chậm, tình tiết đưa vào ít làm cho người đọc thấy rùng mình ớn lạnh như đọc truyện trinh thám thông vật nữ chính đuối so với nam chính. Nếu đánh giá chắc cuốn này được 3/5 điểm. Đọc ổn nhưng chưa xuất Truyện Đừng Nên Gặp Lại ĐỪNG NÊN GẶP LẠITác giả Tô LưuThể loại Hiện đại, hào môn, cường thủ, yêu hận tình thù, trinh thám, chơi độcĐộ dài 103 chươngTình trạng Hoàn editLink đọc thiệu truyệnTrên đời này, có rất nhiều loại cặn người lừa tiền, có người gạt loại vừa ra tay liền muốn mạng người như Kỷ Tùy Châu thì không nhiều Ước năm năm trước đã nếm qua một lần, cho nên thời điểm tên cặn bã họ Kỷ lại đến, cô cắn chặt răng không mở Tùy Châu “Doãn Ước, lại hẹn hò nhé?”Doãn Ước “Biến!”Kỷ Tùy Châu, anh thương tổn tôi triệt để, đều dựa vào việc tôi thích qua nhiều năm hận thù gặp Ước “Kỷ Tùy Châu, mắt tôi mù, nhưng tim tôi không mù.”Kỷ Tùy Châu “Vậy thì tôi sẽ khiến trái tim em phải mù đi.”____________Doãn Ước đã cho rằng mình sẽ quên được đoạn tình cảm yêu hận từng có với Kỷ Tùy Châu. Bởi lẽ, chính anh là người đã tàn nhẫn cắt đứt sợi dây yêu thương giữa họ. Và chính anh cũng đã cho cô biết được, để làm trái tim một người tan vỡ thì cần có bao nhiêu độc đó, khi rơi vào lưới tình với Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước không hề biết rằng những năm tháng sau này của cô lại là mảnh ký ức tang thương đến vậy. Cô cứ như thế mà yêu anh. Nào ngờ, xoay người một cái chính là đau đớn đến không cách nào thở đây, sau 5 năm xa cách, họ đã gặp lại nhau. Anh vẫn là Kỷ Tùy Châu cao ngạo thâm trầm và lạnh nhạt. Nhưng Doãn Ước thì không như lúc trước được nữa. Cái giá cho tình yêu và thù hận của anh là đôi mắt cùng toàn bộ cuộc sống bình yên đã có. Doãn Ước - không thể nhìn thấy ánh đã phải mò mẫm từng bước đi trong bóng tối, đã từng sợ hãi và sụp đổ khi những biến cố lớn bất ngờ xảy ra. Cuối cùng, người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương, người đã cùng cô đi qua đoạn đường thanh xuân tươi đẹp lại là người sẵn lòng biến cô thành quân cờ cho ván bài thù hận của ấy, cô mất đi ánh ấy, em trai cô vào ấy, tình yêu cô tan ấy, cô trở về với trái tim đầy thương tổn và đau ra, cô đánh mất tất cả rồi…Bởi, “có những người trên đời, quen là để quên.” ** * *Kỷ Tùy Châu đã cho rằng mình sẽ quên được người con gái ấy. Nhưng đến khi gặp lại mới biết rằng lý trí chỉ đang đánh lừa trái tim anh mà thôi. “Doãn Ước” - mỗi khi cái tên ấy cất lên là lòng anh lại đau nhói. Bởi vì, anh không cách nào quên được, cũng không hề muốn quên đi những yêu thương đã có. Chỉ là, đứng giữa ranh giới tình yêu và thù hận, mỗi bước đi của anh đều là thương tổn dành cho cả năm ấy xảy ra như một vết dao rạch vào lòng anh. Bởi em trai cô chính là hung thủ muốn mưu sát em gái anh. Em gái anh may mắn sống sót nhưng đôi chân thì không thể đi lại như trước. Cho nên, tất cả mọi người đều phải trả giá, kể cả Doãn anh đã làm được điều ấy. Anh đẩy cô một cái từ thiên đường xuống địa ngục. Anh biến một cô gái nhỏ hoạt bát vui tươi trở thành một cô gái mù lòa. Thậm chí, anh không hề biết rằng cô ấy đã từng suýt mất mạng… Mọi thứ bị thù hận che lấp mà nào đâu biết sự thật vẫn đang ẩn dấu đằng sau.* * *“Hồi ức như cơn mưa lá phong nhè nhẹ rơi xuống mặt đất.” **Còn Doãn Ước chính là cơn mưa ký ức của Kỷ Tùy lại cơn mưa ấy, anh bỗng nhiên không còn là chính anh nhận ra, cho dù thế nào thì anh vẫn không thể buông tay cô thế, nếu đoạn đường kia là bóng tối, hãy cùng nhau nhuộm đen lên thế giới cả những lời nói những hành động của Kỷ Tùy Châu bây giờ đều khiến Doãn Ước sợ hãi. Nhưng cô biết được cô cần anh. Vì chỉ có tên anh cùng quyền thế địa vị mà anh đang nắm giữ ở thành phố này mới có thể giúp cô tìm ra được sự thật vẫn đang ẩn dấu đằng sau để giải oan cho em trai và thoát khỏi bàn tay chết chóc của kẻ thù thật ngờ, Doãn Ước lại bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu đen tối. Mà cô chỉ là quân cờ nhỏ bé dẫn dắt mọi thứ biến chuyển theo. Mỗi người bên cạnh cô đều mang một chiếc mặt nạ giả ấy, đang đứng đằng sau thao túng cho câu chuyện thảm khốc ấy, đang từng bước lấy đi mạng sống của những người bên cạnh người ấy, muốn đặt dấu chấm hết cho vận mệnh cùng tình yêu của cô và ấy, cứ thế ở bên cô, biết hết tất cả, nghiền nát tất cả, hận thù tất cả. Nhưng cô, lại không hề hay Kỷ Tùy Châu có thể khám phá ra những bí mật trong bóng tối đó và bảo vệ cho Doãn Ước được hay không? Khi mà đôi lúc anh đã để cho thù hận che mờ đôi mắt cùng lý trí của mình? Tình yêu này, đi đến tận cùng có chăng là bi kịch? Mời các bạn theo chân Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu khám phá những âm mưu được dấu đằng sau và đem ra ánh sáng nhé ^^giống truyện cinderella 12 giờ* * *Nội dung truyện “Đừng nên gặp lại” thuộc motif khá quen thuộc của yêu hận tình thù nhưng vẫn rất thu hút và đáng đọc. Ban đầu khi đọc truyện hẳn mn sẽ nghĩ truyện rất ngược nhưng tin mình đi là không hề nhé. Bởi những phân đoạn ngược đều chỉ là chi tiết được nhớ lại qua hồi ức và không gây cảm giác nặng nề chút nào. Còn ở phần hiện tại thì mình cảm nhận được là nam chính hối hận và muốn bù đắp lại tất cả cho nữ chính dù khi ấy sự thật về biến cố năm xưa vẫn chưa được sáng tỏ. Cho nên, chính là sủng ngầm đấy Kỷ Tùy Châu là một người thâm trầm cao ngạo và có phần thủ đoạn độc ác. Anh ấy có thể từng bước lột da róc thịt bạn mà không hề để cho bạn thấy bất kì con dao nào. Tỷ như khi có người muốn gài bẫy anh thành tình một đêm để leo cao. Anh đã chẳng ngần ngại vờ đồng ý rồi ném ả ta cho một người đàn ông khác rồi phủi phui rời khỏi. Sau đó thì hủy đi tất cả mọi thứ của cô ta mà không chút do dự nào. Lại tỷ như có người vì muốn chiến thắng trận đấu tenis với anh mà gây thương tổn cho Doãn Ước, anh đã cố tính đánh bóng cho tên kia lệch mũi phải phẫu thuật cả đêm… Cuối cùng, sau những việc xấu anh làm thì anh chỉ thản nhiên bảo vô tình thôi ạ v vTình cảm anh dành cho Doãn Ước rất chân thành và sâu đậm, sợi tơ yêu thương ấy đã được dệt nên qua những năm tháng dài. Đáng tiếc, biến cố lớn xảy ra khi ấy đã biến anh thành người tàn nhẫn với tình yêu của chính bản thân mình và gây nên những sai lầm không đáng có. Cũng may, khi trở về và gặp lại nhau anh đã bù đắp lại tất cả và đem cô trở về bên cạnh. Vì Doãn Ước chỉ là một cô gái bé nhỏ, đem trọn trái tim yêu dâng cho anh mất nên, nếu bạn đã chán với những câu chuyện chuyên sủng ngọt ngào thì hãy nhảy hố “Đừng nên gặp lại” để tìm chút sủng trong ngược và cùng khám phá những bí ẩn đằng sau nó nhé. Đảm bảo, bạn sẽ bất ngờ giống truyện nàng dâu cực phẩm khi chiếc mặt nạ của tên ác quỷ ẩn dấu được tháo xuống đấy ạ ^^Mời các bạn đón đọc Đừng Nên Gặp Lại của tác giả Tô Lưu.
Diệp Hải Thần đi rồi, Kỷ Tùy Châu bận bù đầu. Lúc Doãn Ước chưa mang thai, cảm thấy được bản thân dù có em bé, hẳn cũng là người tính cách độc lập tự do không lệ thuộc vào ai. Không ngờ một hôm đi ra ngoài dạo phố mua đồ cho cục cưng với Bạch Lục, đi một hồi đột nhiên bắt đầu đa sầu đa cảm. Bạch Lục ngồi đó xem bộ dạng gặp “báo ứng” của cô, nhớ thời gian đầu Bạch Lục mang thai, Doãn Ước còn từng phàn nàn cô cảm xúc thường xuyên lên xuống thất thường. Tốt rồi, giờ đến lượt bản thân rồi. – Không phải xe đẩy quá nặng, đẩy không thuận tay thôi mà, trở về nói lão Kỷ mua cho em cả tiệm xe đẩy trẻ em luôn, muốn xe nào có xe đó. Được rồi, đừng buồn nữa. Doãn Ước cầm chai nước khoáng, cùng ngồi xuống ghế trong trung tâm thương mại nghỉ ngơi. Cô thấy Bạch Lục bên cạnh há miệng hút trà sữa, bèn hỏi – Giờ chị uống trà sữa được rồi à? – Thì nó cai sữa rồi mà. – Không muốn ti nữa à? – Vậy thì không phải. Bị tắt sữa, không thấy sữa về. Em nói xem, có con nhỏ sao lại phiền phức như vậy? Doãn Ước lườm cô – Chị cảm thấy hiện tại thảo luận vấn đề này với em có thích hợp không? Cô đã mang thai, nói mấy điều hại khi có thêm trẻ con hữu dụng à, cô cũng không thể bỏ đứa con này. – Cũng đúng, có lý- Bạch Lục nghĩ, uống một hơi hết sạch ly trà sữa. Hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, cô đứng lên định đi mua thêm ly nữa, lại bị Doãn Ước ngăn cản. – Chị uống ít thôi, tất cả đều có chất phụ gia còn ngọt như vậy, chị không sợ mập à. Bạch Lục lắc cái eo nhỏ – Sợ cái gì, bà đây đã ly hôn rồi, còn sợ chuyện này à. Logic này hình như không đúng lắm nha, ly hôn rồi chẳng phải càng nên chú ý giữ dáng hay sao, như vậy mới có thể có mùa xuân thứ hai chứ. Vừa nói đến đây, sắc mặt Bạch Lục liền trầm xuống, nghiến răng mắng Bùi Nam – Tên ôn thần đó, có hắn ở đây chị làm gì có mùa xuân thứ hai được. – Chú ý hình tượng, hình tượng. Trước kia Bạch Lục chính là một mỹ nhân nổi tiếng khí chất nha. – Hiện giờ bà đây không có hình tượng, Doãn Ước em chỉ chị đi, miếng da trâu này rốt cuộc phải làm sao mới hất văng đi được. Nói đến đây quả thật Doãn Ước muốn cười. Đúng vậy, Bạch Lục đã ly hôn với Bùi Nam rồi, nhưng Bùi Nam này đúng là một người khó tưởng tượng, da mặt dày hơn cả tường thành. Trước mặt vừa mới nhận giấy ly hôn xong, sau lưng liền ráo riết bám đuôi đeo đuổi lại vợ trước. Bạch Lục bị anh làm cho trở tay không kịp, lúc đầu cũng không biết nên phản ứng thế nào. Chờ sau khi hiểu ra mới ngạc nhiên phát hiện, năm trăm mét xung quanh cô, đã không có người đàn ông nào dám bén mảng đến gần. Ngẫm lại cũng đúng, người đàn ông cao to đẹp trai như Bùi Nam, cả ngày cứ bày ra bộ mặt bức người như thể thứ ông đây có là tiền, lúc nhìn người khác trong mắt toát ra cái vẻ vĩnh viễn đều là đây là người phụ nữ của tôi, các người ai cũng đừng mơ chạm vào, cô ấy còn sinh con trai cho tôi, vậy thì còn có người đàn ông nào dám theo đuổi Bạch Lục nữa. Tức đến độ Bạch Lục suýt nữa xé xác anh ta ra. Nhưng da mặt Bùi Nam cực dày, như thể tới đi tới đi, đến xé anh đi, để con không có cha đi, làm Bạch Lục không thể nào xuống tay được. – Thật giống như đối mặt với bãi cứt chó, em đánh hay là không đánh thì tốt đây? – Làm gì có ai nói chồng trước của mình, cha của con mình, như chị chứ- Doãn Ước hết ý kiến. – Anh ta chính là con chó bất lương. – Vậy cũng là do sức hút của chị, mới hấp dẫn được một… con chó gì đó như vậy. Nói tóm lại một câu, Bạch Lục ly hôn Bùi Nam nhưng không ra khỏi nhà, tuy rằng Bùi Nam dọn ra ngoài sống, nhưng lúc cao hứng liền chạy về nhà. Người ta nói thăm con, mình cũng không thể đuổi anh ta ra ngoài mà. Mấu chốt chính là thằng bé đặc biệt bám ba, mỗi lần vừa thấy ba liền cười to. Cho dù vẫn chưa biết nói, nhưng hai chữ “ba ba” vẫn gọi rất thuần thục. Mỗi ngày lúc Bạch Lục ở nhà, liền có thể nghe thấy thằng bé nhà cô ở đó kêu “ba ba, ba ba” như đọc thần chú không để cô yên. Nhìn muỗng cơm kêu ba, nhìn đống nước tiểu cũng kêu ba, có lần ăn không tiêu nôn ra, còn nhìn cả bãi nôn của chính mình kêu “ba ba”. Báo hại Bạch Lục và người làm vừa thấy ghê vừa thấy buồn cười. Không thể không thừa nhận, tình cảm giữa con trai và ba nó là vừa sinh ra đã sẵn có, đương nhiên Bùi Nam rất cưng con, quả thực muốn gì được nấy. Đôi khi Bạch Lục cảm thấy anh ta cưng chiều con hơi quá, sẽ kêu anh tiết chế lại. Bùi Nam liền nhìn cô nói – Con người anh là vậy đó, thích ai sẽ đối tốt với người đó vô điều kiện, với em cũng như vậy. Bạch Lục liền muốn đuổi anh – Chuyện trước kia anh đánh tôi chắc quên rồi nhỉ. – Vậy em cứ đánh trả lại anh đi, muốn đánh thế nào cũng được. Có cần dao không, cho em đâm hai nhát cũng được. Biến thái hả? Bạch Lục hoàn toàn hết cách với anh. Doãn Ước khi kể chuyện này với Kỷ Tùy Châu còn không quên thêm mắm dặm muối. Kỷ Tùy Châu tuy rằng bực Bùi Nam từng phản bội mình, nhưng với sự trơ tráo đó lại không xuống tay ngoan độc được, cuối cùng chỉ có thể cười cười mắng một câu – Mặt dày. Doãn Ước lại cảm thấy hứng thú với hướng đi của Bùi Nam sau khi rời khỏi Thịnh Thế. – Kinh doanh, buôn điện thoại, nói muốn tiến vào thị trường điện thoại di động này, dự định trong vòng năm năm sẽ đạt được vị trí thứ năm trong thị trường cả nước, chí hướng rộng lớn. Mục tiêu này có chút vượt khỏi dự kiến của Doãn Ước. Thịnh Thế chủ yếu kinh doanh bất động sản, bởi vì trong cả nước đã đầu tư không ít chuỗi rạp chiếu phim, cho nên cũng bắt đầu qua lại với giới giải trí. Nhưng hạng mục thông tin như điện thoại di động này lại chưa từng làm qua. Bùi Nam nghĩ thế nào là làm ngành này nhỉ? – Thì do sở thích cá nhân của anh ta. Mặt khác có thể cũng không có ý muốn cạnh tranh với anh. Anh ta cũng biết, cướp miếng ăn từ chỗ anh sẽ không có kết cục tốt. Lúc Kỷ Tùy Châu nói mấy câu này, vẻ mặt vừa hống hách vừa khó ưa, khiến Doãn Ước không khỏi đưa tay nhéo mặt anh. Người đàn ông này sao mãi xấu tính như thế vậy chứ. – Sau này khi con chào đời, nhất định phải giáo dục nó thật tốt, tuyệt đối không nên giống ba nó. Kỷ Tùy Châu không vui – Giống anh thì sao? Chỗ nào không tốt, có người bạn nào của em khi gặp anh mà hai mắt không phát sáng chứ hả? – Quá mức kêu ong gọi bướm rồi, điểm này cũng rất không tốt. – Vậy em giúp anh thu dọn đi, để anh đừng quá đẹp trai nổi bật thế này. Doãn Ước chịu thua anh luôn, sao lại có người như thế nhỉ, Kỷ Tùy Châu trước kia rõ ràng không phải như vậy mà. Trước giờ anh tự cho mình là rất giỏi, không thích nói chỉ thích nghe, cũng không khoe khoang. Mượn lời của Hà Mỹ Hi đến hình dung anh, anh chính là một “ông cụ non” lắm tiền. – Nhàm chán, anh thật nhàm chán. Tưởng tượng giờ Kỷ Tùy Châu biến thành thú vị như thế, Hà Mỹ Hi lại không thấy được, Doãn Ước liền không khỏi thấy thương cảm. Sau khi từ Australia trở về, cuối cùng cô cũng đã biết hết toàn bộ chân tướng từ miệng của Kỷ Tùy Châu. Không ai ngờ, người năm đó có ý định giết Tùy Ý, lại có thể là Hà Mỹ Hi. – Cô ấy có một hộp thư cá nhân, tên người dùng là vần ghép của mẹ cô ấy, mật mã chính là thứ tự từng chữ cái có trong tên của mẹ cô ấy trong bảng chữ cái, 262412. Xem ra cô ấy có tình cảm rất sâu đậm với mẹ mình. Doãn Ước vô cùng kinh ngạc khi Kỷ Tùy Châu có thể tìm ra được hộp thư cá nhân như vậy. – Là có đề cập trong cuốn sổ của cô ấy à? Điều này không có khả năng, mấy lần cảnh sát lật xem muốn nát, nếu có trong đó chắc chắn đã tìm ra từ lâu rồi. Kỷ Tùy Châu cầm một cuốn sổ ghi chép của Hà Mỹ Hi đưa cho cô xem – Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này. Gần như mỗi lần nhắc đến mẹ mình, đều dùng lời lẽ yêu thương sâu sắc, nhưng lại không hề nhắc đến ba, cũng rất hiếm khi nhắc đến em trai. Nhìn ra được, ở nhà cô ấy cũng như mẹ mình, là người không được tôn trọng. Cô ấy từng viết, nói có một bí mật gì đó muốn nói với mẹ. Nhưng Trương Tú Lệ lại không biết được chuyện gì, cho nên anh đổi cách nghĩ. Em xem trang cuối cùng này đi, cô ấy nói, mẹ, con để bí mật này vào trong chiếc hộp thuộc về riêng mẹ, có lẽ mẹ mãi mãi không mở nó ra, nhưng con biết chúng đều ở trong đó. Lúc này Doãn Ước mới hiểu ra, chiếc hộp mà Hà Mỹ Hi nói, là ám chỉ hộp thư điện tử. – Anh sai người thử dùng vần ghép của Trương Tú Lệ tra tất cả các hộp thư trên server trang web, đều không có kế quả. Cuối cùng có một trang web dành cho thanh thiếu niên không mấy thịnh hành, nhưng lại được những người thời thượng yêu thích. Trang web kia xưng hô bằng nickname, anh ở đó tìm được hộp thư đăng ký của Hà Mỹ Hi. Nội dung bên trong cũng không nhiều, chỉ có một email tự viết cho bản thân, chính là về vụ án năm đó, cô ấy trình bày rõ ràng chân tướng ở bên trong. Kỷ Tùy Châu cân nhắc rất lâu, không chịu nổi khi Doãn Ước cầu xin, mới in email này ra cho cô xem. Bí mật phủ bụi nhiều năm, cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Hà Mỹ Hi đến thành phố B kiếm sống, năm đó cũng thuê phòng trong khu chung cư ấy. Đó là ngày xui xẻo nhất trong đời cô, bởi vì vô tình bị cuốn vào vụ án đó, gần như đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của cô. Đời cô lần đầu tiên bị một người xa lạ uy hiếp, gặp phải khiếp sợ lớn nhất trong đời. Vì để giữ mạng, cô bị ép phải cắt ngón tay út của Tùy Ý, dùng khăn lụa bóp chết cô ấy. Chỉ là hết cách rồi, cô rất sợ hãi rất khẩn trương, cuối cùng không thành công. Lúc làm chuyện này, đầu óc cô trống rỗng. Nhưng lúc cô viết email này, lại rõ ràng ý thức được một sự thật là bản thân có thể sẽ chết. Chỉ là người đó không giết cô, cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt người đàn ông đã tha cho cô, điều này vượt khỏi dự đoán của cô. Nhiều năm sau đó, cô luôn quan tâm đến chuyện này, biết cô gái đó không chết, còn biết có anh chàng đã trở thành kẻ chịu tội thay cô, bị cảnh sát truy nã, thậm chí còn ngồi tù. Cô không có dũng khí nói chuyện này, bởi vì cô cảm thấy một khi lên tiếng, người đàn ông bí ẩn kia sẽ lại tìm thấy cô. Cho dù cô chuyển nhà, thậm chí dọn khỏi thành phố này hay ra khỏi đất nước này, tên đàn ông như đêm đen bóng tối đó vẫn có thể tìm được cô một cách dễ dàng. Cô không biết hắn, lại có cách ý ăn sâu bén rễ như thế về hắn. Người này rất đáng sợ. Biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến, chính là lợi dụng Chung Vi để lan tỏa chuyện này ra ngoài. Chỉ là Chung Vi chết, chuyện này cũng không sáng tỏ được, không ai có thể giúp Doãn Hàm lật lại bản án. Cô phải sống trong sợ hãi và tự trách vĩnh viễn. Cho đến lần nọ, ở thành phố H, cô lần nữa đụng phải Trịnh Đạc. Gần như vừa thấy mặt, cô nhận ra người đàn ông này ngay, hắn giả trang nho nhã mấy dịu dàng mấy, cũng không che giấu được sự biến thái thích máu bẩm sinh đã ăn sâu vào trong xương tủy hắn. Hà Mỹ Hi vĩnh viễn ghi nhớ ánh mắt kia. Cô đã viết đoạn cuối cùng như vậy trong email, cô đi tìm người bạn làm trong khách sạn, nhờ anh ấy cắt máy quay ở tầng mười. Cô muốn ra tay trước, lôi người đàn ông trong thế giới của riêng cô ra ngoài. Cô đã nói kế hoạch này cho người bạn trai của mình, Phương Thành Tựu. Email bỏ dở, cô vĩnh viễn không có cơ hội trở về. Người đó và cô đều đi rồi, mãi mãi không về nữa. Lời tác giả Nội dung email tôi sẽ không viết cụ thể ra đây, rất ngược rất bi kịch. Còn có người mất tích này tôi cũng sẽ không viết tiếp nữa, đó là tôi muốn cho cô ấy một kết quả tốt nhất. Bởi vì viết tiếp, chứng tỏ cô ấy thật sự đã chết. Phải chết, tại sao tôi lại phải viết một câu chuyện buồn như thế, tôi thật ghét bản thân mình. Ở ngoại truyện cuối cùng, tôi sẽ kể về lần đầu tiên lão Kỷ và Tiểu Doãn quen biết nhau cho mọi người xem, sẽ rất ngọt ngào.
Năm giờ sáng, Doãn Ước bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cơ thể rã rời, cô vùng dậy định đi rót nước, cử động vài cái lại nằm trở về. Một cánh tay từ trong chăn vươn đến, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. – Sao vậy, lại mơ thấy Trịnh Đạc à? Trong bóng tối, giọng Kỷ Tùy Châu mang đến cảm giác an ổn. – Ừm. – Về nước rồi sẽ tìm bác sĩ cho em, phải từ từ chữa tật xấu này mới được. Cả ngày mơ thấy tình địch của anh là sao chứ, quan trọng lại là một tên tâm lý biến thái. Doãn Ước nghe ra anh đang ghen, không khỏi mỉm cười – Đâu có, chỉ là mơ thấy cảnh tượng nổ súng hôm đó. Trịnh Đạc sao rồi? – Chưa chết được, nhưng mà cũng không chịu nổi. Em nhẫn tâm thật, phát súng đó bắn vào gần vết thương cũ của hắn, lần này không chết thì cũng phải lột mấy lớp da. Cơ thể hắn vốn yếu ớt. Kỷ Tùy Châu đôi lúc rất khinh bỉ con người Trịnh Đạc, không phải kim cương thì yên phận làm đồ sứ đi, yên ổn làm bác sĩ khoa mắt thì có gì không tốt, khi không đi học người khác làm sát thủ biến thái. Tốt xấu gì cũng lo luyện tập cơ thể cường tráng một chút chứ, như thế rất tốt, ăn một viên đạn, còn phải lãng phí nhân lực vật lực của Australia liều mạng cứu hắn. Không đáng. – Anh ta về nước sẽ bị xét xử ư? – Nhà họ Trịnh đương nhiên không hy vọng như vậy. Họ hẳn sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để Trịnh Đạc ở lại Australia, dù sao hiện tại chứng cứ định tội được hắn cũng không nhiều lắm. Mấy vụ án giết người trước kia, nhiều nhất hắn chỉ mang tội xúi giục, nếu Phương Thành Tựu không chỉ chứng hắn, thậm chí hắn sẽ không gặp rắc rối gì. Giết Trịnh Ngọc ngoại trừ khẩu cung của Ngải Băng ra, không có chứng cứ hữu lực khác. Cảnh sát thậm chí còn chưa tìm được xương cốt của Trịnh Ngọc, cho nên chuyện này có lẽ cũng không giải quyết được gì. Còn lại chỉ có sự kiện bắt cóc lần này, em và Ngải Băng không bị gì cả, ngược lại hắn bị thương nặng nhất, mức độ phạm tội thế này ở Australia mà nói, ở tù chưa được mấy năm là tại ngoại rồi. Doãn Ước có chút không rõ – Nhà họ Trịnh thực sự sẽ tha thứ cho anh ta à? Giết chết con trai lớn ưu tú của họ, họ cứ vậy bỏ qua? – Không bỏ qua thì sao, ai cũng là con cháu họ hết, chết thì chết rồi, cũng không sống lại được. Hiện tại họ chỉ muốn bảo vệ đứa còn lại thôi, nếu không nhà họ Trịnh sẽ tuyệt tự tuyệt tôn mất. Đối với gia tộc lớn thế này mà nói, việc thừa kế còn quan trọng hơn bất cứ điều gì. Không có người thừa kế hết thảy đều là nói suông, hiện tại có lẽ điều họ hy vọng nhất chính là Trịnh Đạc có thể kết hôn sinh con, ít nhất có thể có một đứa con đã, vậy thì sau này thật sự xảy ra chuyện gì, nhà họ Trịnh cũng không sợ tuyệt hậu. Bí ẩn và hủ bại của đại gia tộc, không phải người bình thường như Doãn Ước có thể nghĩ đến được. – Em cảm thấy Trịnh Ngọc chết rất oan ức. – Nói đến cùng, chuyện này cũng có trách nhiệm của chị em trong đó. Doãn Ước im lặng, Kỷ Tùy Châu nói đúng, cô không phản bác được. Cô nhớ tới phản ứng hôm đó khi Từ Tri Hoa biết được chân tướng. Nếu không phải Ngải Băng bị Trịnh Đạc đánh đến mặt mũi sưng vù, Từ Tri Hoa hẳn là sẽ tát chị ấy rồi. Trước kia cảm thấy chị ấy đáng thương, hơn mười năm có nhà không thể về. Hiện tại Doãn Ước lại cảm thấy chị ấy thật đáng giận. – Nếu năm ấy chị em không phản bội Trịnh Đạc, những chuyện sau đó có phải sẽ không xảy ra hay không? – Khó nói lắm, Trịnh Ngọc mang đến áp lực cho hắn không phải ngày một ngày hai, chị em chẳng qua cũng chỉ là mồi lửa thôi. Em không biết chứ, Trịnh Đạc học đại học ở Mỹ, chuyên ngành chính của hắn là tâm lý học, khoa mắt là sau này chuyên tu thêm mà thôi. Nhưng sau khi về nước hắn lại che giấu mà sống, chuyên về khoa mắt thôi. Em cảm thấy hắn là vì bản thân học không giỏi tâm lý học, hay là vì nguyên nhân nào khác? Người muốn phạm tội, đôi khi thứ họ muốn chính là một cơ hội. Cơ hội có sớm có muộn, nhưng sẽ đến thôi. Một khi đến rồi họ sẽ ra tay, hơn nữa không đến ngày họ bị bắt thì vĩnh viễn cũng không ngừng tay. Với chút kiến thức tâm lý học của Phương Thành Tựu ở trong nước, làm sao là đối thủ của Trịnh Đạc được, bị hắn lựa chọn rồi lợi dụng là chuyện hợp lý thôi. Hơn nữa theo biểu hiện của Phương Thành Tựu cho thấy, dường như hắn rất hưởng thụ cuộc sống này. – Con người họ như thế, xem ra, bị kẻ mạnh chi phối cũng không có gì mất mặt, trái lại là một loại vinh quanh. Anh nghĩ lúc Trịnh Đạc đỡ đạn thay em, tâm lý của Phương Thành Tựu hẳn là rất khó chấp nhận. Anh từng nghe người trong trạm giam đề cập, Phương Thành Tự không ngừng hỏi Trịnh Đạc tại sao lại làm như vậy. Có lẽ Phương Thành Tựu thà rằng viên đạn đó bắn vào người mình. Doãn Ước nghe đến nổi da gà, người có tâm lý sùng bái dị dạng như thế, cô chẳng tài nào hiểu được. – Em thà rằng anh ta chưa từng đỡ đạn cho em. – Chuyện đó với hắn mà nói không phải chuyện xấu, ít nhất hắn có thể tránh khỏi hoài nghi. Vụ án của Hà Mỹ Hi điều tra khá nhanh, em lại hoài nghi hắn, hắn dùng một viên đạn để tiêu diệt lòng nghi ngờ của em, với hắn mà nói có lợi chứ không có hại. Con người chúng làm chuyện gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, em không cần quá để tâm. Nói đến đây, Kỷ Tùy Châu mỉm cười xoa đầu Doãn Ước, khích lệ cô – Anh thật không ngờ nha, lần này em thông minh như vậy. Súng kia là em chuẩn bị trước rồi à? – Ừm, em cảm thấy Trịnh Đạc kỳ kỳ, với súng anh ta đưa cho em, em cũng không yên tâm, liền âm thầm chuẩn bị cho mình. Em vốn chỉ muốn phòng thân thôi, không ngờ chị em lại ra tay độc ác như vậy. Cô ngồi dậy bật đèn, xoay cổ một chút. Đừng nói là nặng, đánh cô đã mấy ngày rồi còn chưa trở lại bình thường được. – Em mượn tay Trịnh Đạch dạy dỗ cô ta, hai chị em coi như huề nhau đi. Doãn Ước nghĩ đến khuôn mặt của Ngải Băng, không khỏi buồn cười. Chuyện này không trách cô được, ai kêu Ngải Băng không biết diễn trò, làm Trịnh Đạc phát hiện ra khẩu súng đó. Bị đánh xem như quà tặng đi, nhưng mà cô quả thật trút được cơn giận. Tình cảm của cô với người chị này, quả thật có chút phức tạp. – Em nghĩ sau này em sẽ không giao du với chị ta nữa, người như vậy em chẳng thể yêu được. – Vậy mặc kệ cô ta đi. Anh nghe nói ý của bà Từ là muốn đưa cô ta đi nước ngoài, nhắm mắt làm ngơ. Đương nhiên đây chỉ là một phần, nguyên nhân không thể nói còn lại là bởi vì nhà họ Trịnh. Với họ Trịnh mà nói, Ngải Băng là nguồn gốc tất cả mọi chuyện, chị ta còn ở lại trong nước, họ Trịnh tuyệt đối không bỏ qua. Từ Tri Hoa đưa chị ấy ra nước ngoài, đi đến một nơi mà thế lực của họ Trịnh tương đối yếu, Ngải Băng còn có thể bình an vô sự sống sót. Nếu chị ta còn dám ở lại thành phố B, chưa đến một năm, Từ Tri Hoa sẽ thay chị ta nhặt xác rồi. Dám đùa bỡn hai cậu chủ nhà họ Trịnh trong tay, Ngải Băng này coi như cũng dũng cảm đấy. Kỷ Tùy Châu rót ly nước ấm cho Doãn Ước, thấy cô uống nước lại không nhịn được đưa tay sờ bụng cô – Sau này mấy chuyện nguy hiểm đừng dây vào nữa, anh lo lắm. – Em cũng đâu muốn mạo hiểm, nếu không bị bắt cóc, em sẽ vui lắm. Nhưng mà đứa bé này đúng là không chịu thua kém, một chút cũng không. – Đương nhiên rồi, con của Kỷ Tùy Châu anh, không có khả năng yếu ớt như vậy. Doãn Ước bật cười, không biết là ai, sau khi cứu cô ra liền điên cuồng lái xe, đến bệnh viện lại bắt ép bác sĩ phải làm một loạt kiểm tra cho cô. Bệnh viện ở Australia không thể so với Trung Quốc, bệnh viện công sẽ sắp xếp thứ tự theo mức độ nặng nhẹ, lúc Doãn Ước tới tay chân lành lặn, không thấy triệu chứng cần cấp cứu gì, người ta hoàn toàn không muốn lo tới, bác sĩ cũng lười đến khám cho cô. Cuối cùng không còn cách nào, Kỷ Tùy Châu chỉ có thể nổ súng dọn đường, nghe đến mấy y tá bác sĩ quen nhàn hạ ở Australia sững sờ, mấy người châu đầu ghé tai thương lượng hồi lâu, mới quyết định cho cô đi “cửa sau”. Kỷ Tùy Châu cũng rất muốn mang cô về nước thật sớm. Nhưng Doãn Ước muốn ở lại vài ngày đã, hôn lễ của cô đi tong rồi, ít nhất phải tận hưởng trời xanh mây trắng ánh nắng ngập tràn trên bãi cát nơi đây chứ. Australia ngoại trừ mấy thứ này, cũng đâu có thứ gì khác đáng ca tụng chứ? Kỷ Tùy Châu đồng ý bồi thường hôn lễ khác cho cô, Doãn Ước lại mất hết hứng thú với chuyện này – Hay đừng tổ chức hôn lễ nữa, như bây giờ cũng rất tốt rồi. Đợi sau khi sinh con xong chúng ta cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, anh thấy sao? Yêu cầu này với Kỷ Tùy Châu mà nói còn khó hơn tổ chức một hôn lễ linh đình. Phải biết rằng công việc của anh ngập đầu, rất khó dành thời gian cùng Doãn Ước đi du lịch vòng quanh thế giới. Vì biết như vậy, nên Doãn Ước mới càng kiên trì muốn có được lời hứa này. Nghi thức có linh đình đến mấy, cũng không sánh được mỗi giây mỗi phút được bầu bạn với người mình yêu mà. Sau khi trải qua chuyện đó, cô trở nên ngày càng dựa dẫm vào Kỷ Tùy Châu. Một phát súng đó dường như đã dùng hết tất cả can đảm của cô. Hai người nằm trên giường một lát, đến bảy giờ, bụng Doãn Ước réo ầm, Kỷ Tùy Châu liền đi làm bữa sáng cho cô. Lúc đến phòng bếp liền đụng phải Doãn Hàm, anh đang phết mứt hoa quả lên bánh mỳ. – Anh rể. Sau khi Trịnh Đạc bị bắt, anh bắt đầu dùng xưng hô này gọi Kỷ Tùy Châu, xem như chính thức thừa nhận anh. Kỷ Tùy Châu đối xử với anh không mặn không nhạt, dường như xem anh và Ngải Băng thành một loại người. Vì thế Doãn Hàm đã mấy lần giải thích – Em thật sự không biết chị ấy muốn bắt cóc chị em. Nếu biết em sao lại khoanh tay đứng nhìn chứ. Cho dù người khác nói thế nào, với em mà nói chị của em là quan trọng nhất. – Nói dễ nghe hơn cũng vô ích, hành động thực tế là quan trọng nhất. Doãn Hàm, cậu còn gì giấu chúng tôi không, chi bằng nói rõ một lần luôn đi. Doãn Hàm có hơi khó xử, điều có thể nói anh đã nói hết rồi. Từ lúc bắt đầu anh không biết có dính líu đến Trịnh Đạc, anh vẫn nghĩ kẻ uy hiếp mình chính là Phương Thành Tựu. Ngải Băng không hề nói với anh chút gì, nên anh hoàn toàn không biết. – Năm đó chuyện em gái anh là lỗi của em, anh muốn tống em lại vào tù em cũng không có ý kiến. – Tôi không nhàm chán vậy đâu. Bỏ qua chuyện Trịnh Đạc đi, Doãn Hàm, mấy năm nay là ai luôn bảo vệ cậu, đừng nói với tôi là cậu không biết nhé. Doãn Hàm cắn môi, quả thực anh không thể nói. – Cậu cảm thấy người đó có phải người tốt không? – Ít nhất với em mà nói là phải- Lúc đến đường cùng cho anh cơm ăn, cho anh chỗ ở, để anh không bị trôi dạt khắp nơi. Người như vậy ở trong lòng Doãn Hàm chính là người tốt. – Nhưng hắn ở trong lòng tất cả người bị hại và người thân của họ, là một tên độc ác. Hắn và Trịnh Đạc mà nói, không có gì khác biệt. Bao che tội phạm, mặc dù họ là bị người khác xúi giục, nhưng phạm tội chính là phạm tội. Doãn Hàm cứng họng không đáp được, anh còn muốn thanh minh mấy câu, nghe được có người đến mở tủ lạnh lấy đồ, mau chóng ngậm miệng không nói gì, cầm hai miếng bánh mỳ và ly sữa của mình, quay đầu ra khỏi phòng bếp. Kỷ Tùy Châu vừa quay đầu lại, phát hiện Diệp Hải Thần đứng đó, trong tay cầm hộp sữa. – Sandy sao rồi? Anh hỏi một câu theo phép lịch sự. – Rất tốt. – Vậy hai người… Diệp Hải Thần đi tới lấy ly, vừa rót sữa vừa nói – Chúng tôi chỉ là bạn, đơn giản vậy thôi.
Nội Dung Truyện Đừng Nên Gặp Lại Số chương 103 chương đã bao gồm ngoại truyệnNội dung Đô thị tình yêu, hào môn thế gia, có yêu có hận, gương vỡ lại lành, cuộc sống này có rất nhiều loại cặn bã, cũng có người lười tiền, nhưng cũng có người gạt nhiên cũng có loại người vừa ra tay lại liền muốn mạng người như Kỷ Tùy Châu thì không nhiều năm trước Doãn Ước đã được nếm qua một lần, cho nên thời điểm tên cặn bã họ Kỷ lại đến, cô cắn chặt răng không mở Tùy Châu Doãn Ước, lại hẹn hò nhé?Doãn Ước Biến!Kỷ Tùy Châu, anh thương tổn tôi triệt để, đều dựa vào việc tôi thích anh. Doãn ƯớcTrải qua nhiều năm hận thù gặp Ước “Kỷ Tùy Châu, mắt tôi mù, nhưng tim tôi không mù.”Kỷ Tùy Châu “Vậy thì tôi sẽ khiến trái tim em phải mù đi.”
đừng nên gặp lại ngoại truyện